Ngày thứ hai, Cổ Phong và bọn người rời khỏi ôn tuyền nghỉ ngơi về thị khu. Xét đến an toàn, Cổ Phong không hề giữ thái độ khiêm tốn, phía trước ba đài xe con mở đường, phía sau hai chiếc xe con, một chiếc xe việt dã BMW áp trận, còn xe Hummer thì kẹp ở giữa. Nhìn thấy trận thế như vậy, Vương Lăng và Kim Phán Lâm đều không cảm thấy khoa trương, dù sao giáo huấn đẫm máu hôm qua phảng phất vẫn còn ở trước mắt! Đội xe chầm chậm tiến lên, thân xe một màu toàn đen, khiến người ta có cảm giác trang nghiêm. Vương Lăng và Kim Phán Lâm ngồi trong xe đều cảm nhận được bầu không khí căng thẳng, trong lòng có chút bất an, thỉnh thoảng lại nhìn về phía Cổ Phong đang cùng các nàng chen chúc ở ghế sau. Cổ Phong lại vẫn như không có chuyện gì, thần thái ung dung bình tĩnh, thấy ánh mắt lo lắng của hai nàng, hắn lại bật cười. Kim Phán Lâm lườm hắn một cái,
Người gì đâu, lúc này còn có thể cười được?
Cổ Phong nói:
Ta chỉ là vừa hay nhớ tới một câu chuyện cười.
Kim Phán Lâm hỏi:
Chuyện cười gì?
Cổ Phong ra vẻ khó xử,
Hay là không nói đi!
Kim Phán Lâm trong lòng như mèo cào:
Nói đi mà, nói đi mà!
Vương Lăng vừa nhìn thấy dáng vẻ đó của Cổ Phong, liền biết hắn muốn trêu chọc Kim Phán Lâm, cũng không đâm thủng, chỉ lặng lẽ lắng nghe ở bên cạnh. Cổ Phong nghĩ nghĩ gật đầu nói:
Trong một lớp học, đang có một tiết học vệ sinh sinh lý, cô giáo vừa giảng xong,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-sinh-than-y/5154252/chuong-1105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.