Bệnh nhân của Cổ Phong bắt đầu nhiều lên rồi. Từ khi hắn đến khám bệnh ở Khoa Ngoại Tổng Quát, từ ngày thứ tư, bệnh nhân của hắn liền chân chính nhiều lên. Những ngày sau đó, lượng bệnh nhân khám bệnh của hắn mỗi ngày đều vượt quá một trăm, hơn nữa còn đang không ngừng tăng trưởng. Điều này đối với một bác sĩ nội trú nhỏ bé mà nói, không chỉ là một loại thành tích, càng có thể nói là một loại kiêu ngạo. Trái lại, bệnh nhân của Uông Đạo Hữu – người vốn là trụ cột của Khoa Ngoại Tổng Quát – lại càng ngày càng ít, từ lượng bệnh nhân mỗi ngày vượt quá một trăm giảm xuống còn sáu bảy mươi, hơn nữa mỗi ngày còn đang không ngừng giảm bớt. Lòng người là một thứ rất dễ bị che đậy, nhưng ánh mắt lại sáng như tuyết, có đối lập, tự nhiên liền có thể phân ra tốt xấu. Cổ Phong khám bệnh, đa số là đứng ở góc độ bệnh nhân mà suy nghĩ, có thể trực tiếp liền trực tiếp, có thể đơn giản liền đơn giản, có thể không cần mổ liền không cần mổ, có thể tiết kiệm liền tiết kiệm, có thể thiết thực liền thiết thực. Uông Đạo Hữu thì sao? Bất kể có hay không, bất kể bệnh lớn bệnh nhỏ, sau khi đến đùng đùng (*không dứt) liền là một trận kiểm tra, thuốc vừa ra khỏi miệng liền là một đống lớn, nếu không nữa thì liền nói láo hù dọa, không phải để ngươi nằm viện, chính là để ngươi phẫu thuật. Không khoa trương mà nói, một bệnh trĩ nhỏ bé, Uông phó chủ nhiệm có thể trị ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-sinh-than-y/5154225/chuong-1078.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.