Có vài người, trời sinh đã mơ hồ, chớ nói chuyện của người khác, ngay cả chuyện của chính mình cũng không làm rõ ràng được. Ví dụ Uông Đạo hữu, hắn tự nhận mình không tính là một người mơ hồ, thế nhưng hắn hết lần này tới lần khác lại không làm rõ được hiện tại mình rốt cuộc đang trong trạng thái gì. Khi Cổ Phong còn đang toàn tình đầu nhập khám bệnh cho bệnh nhân, hạ thân của hắn cuối cùng cũng khôi phục tri giác, chỉ là lúc đó hắn cũng sẽ không tiếp tục có tâm tình để ý tới chuyện khác, vội vội vàng vàng xông vào phòng làm việc của chính mình, xử lý xong hạ thân một mảnh hỗn độn của mình, lại ở bên trong ngồi yên nửa ngày, cuối cùng hơi có chút thất hồn lạc phách trở về nhà. Nói dễ nghe một chút, mỗi người đều trân quý sinh mệnh mình. Nói khó nghe một chút, mỗi người đều sợ chết, Uông Đạo hữu cũng không ngoại lệ, vào buổi chiều, hắn không đến đi làm, mà là đi tới Bệnh viện Nhân dân tỉnh làm kiểm tra toàn thân, bởi vì hắn thật sợ mình mắc phải chứng bệnh bất trị gì đó. Tại sao lại để bệnh viện của mình không kiểm tra, trái lại chạy đến bệnh viện khác làm gì? Vậy dĩ nhiên là vị này còn muốn bảo trì thể diện của mình, không muốn khi tra ra bệnh gì đó thì bị người khác nghị luận. Kỳ thật, hắn nào có biết, chuyện hắn ở hành lang đơn vị đại tiểu tiện không kiềm chế được đã giống như mọc cánh, bay khắp mỗi một góc của Bệnh viện Phụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-sinh-than-y/5154207/chuong-1060.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.