Khi Cổ Phong đi làm, mặt trời đã lên rồi. Ánh nắng mặt trời dưới sự chiết xạ của cửa sổ thủy tinh sát đất ven đường, tựa như những hạt bạc vụn rải trên mặt đất. Đỗ Lôi Hâm ngồi ở ghế phụ lái thấy trên mặt Cổ Phong thỉnh thoảng lại nổi lên ý cười, không khỏi liền hỏi:
Thầy ơi, hôm nay thầy trông có vẻ tâm trạng tốt nhỉ!
Gì mà có vẻ, quả đúng là! Cổ Phong cười gật đầu, tâm trạng hôm nay quả thực rất tốt, điều này ngoại trừ vì lát nữa sẽ đi phòng khám ngồi khám bệnh, không cần tiếp tục phải ở trong khoa Ngoại tổng mà chịu ánh mắt lạnh lùng của người khác nữa, còn vì cái miệng nhỏ nhắn anh đào của Kim Tỏa rõ ràng đã tiến bộ rất nhiều so với lần trước, khiến hắn thể xác tinh thần vui vẻ, dục tiên dục tử. Bất quá, loại khoái lạc này không đủ để ngoại nhân nói, cho nên hắn cũng chỉ có thể tự mình lén lút vui vẻ. Đỗ Lôi Hâm tuy nhiên không biết thầy vui vẻ điều gì, nhưng hắn vui vẻ, nàng cũng vui vẻ, kể từ khi rời khỏi khoa Cấp cứu Ngoại khoa số 5, nàng đã rất lâu rồi không nhìn thấy thầy cười thật sự. Đến phòng khám khoa Ngoại tổng, vừa bước vào hành lang, từ xa đã nhìn thấy bên trong ghế dài bên ngoài cửa phòng khám chật ních người. Đây còn chưa đến giờ đi làm, đã có nhiều bệnh nhân như vậy xếp hàng đợi khám rồi, Cổ Phong kia tâm hoa nộ phóng, mình rốt cuộc cũng có thể thi triển sở trường rồi!
Lôi Hâm, Lôi Hâm, ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-sinh-than-y/5154197/chuong-1050.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.