Đám bác sĩ y tá trong văn phòng vừa nghe là người nhà giường bảy mươi lăm lại tới, tất cả đều biến sắc, từng người lộ ra vẻ khẩn trương cùng vẻ sợ hãi, có vài y tá nhát gan suýt chút nữa co cẳng chạy đi, mấy vị bác sĩ lão làng vừa rồi hô quát sai khiến Cổ Phong cũng hoàn toàn không còn khí thế vênh váo cùng phong thái, từng người mặt như màu đất. Kỳ thật, đâu chỉ riêng bọn họ, ngay cả thần sắc của Kha chủ nhiệm cũng trở nên vô cùng không thích hợp, càng không thích hợp hơn đám bác sĩ kia. Chẳng qua Cổ Phong cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng Kha chủ nhiệm là vì sóng gió dập dồn nên sắc mặt mới khó coi như vậy. Kha chủ nhiệm thấy Cổ Phong đến lúc này vẫn còn nắm chặt ngón tay Phí Quang Minh không buông, không khỏi gầm nhẹ nói:
Đã đến lúc nào rồi, các cậu đừng làm loạn được hay không?
Lời này, ít nhiều có chút ý vị thỏa hiệp, Cổ Phong cũng không phải là người bất phân tốt xấu, cũng rất muốn cho Kha chủ nhiệm chút thể diện. Chỉ là, tiếp theo hắn còn phải ở khoa Ngoại Tổng đủ hai tháng, nếu lần này bị người ta la hét, chỉ thẳng vào mặt mắng chửi cũng phải nhượng bộ, vậy lần tiếp theo bị người khác cưỡi lên đầu đi ị chẳng phải vẫn phải ngậm bồ hòn làm ngọt sao? Có một số việc, có thể nhượng bộ, nhưng nếu đã vượt quá giới hạn của Cổ Phong, đó tuyệt đối không thể nhượng bộ, cho nên hắn vô cùng ngoan cố nói:
Hắn xin lỗi tôi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-sinh-than-y/5154188/chuong-1041.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.