Nhìn cả bàn đầy vật vàng trắng, Yến Hiểu Đồng phấn khích xoa tay, liên tục kêu lên:
Sư đệ, sư đệ, sư đệ...
Cổ Phong đang bận rộn tính toán tổng giá trị đống đồ này, nghe tiếng nàng gọi, đành phải dừng lại đáp:
Sư tỷ, nói chuyện không cần vang vọng vậy đâu, ta ở ngay đây mà!
Yến Hiểu Đồng tặng hắn một cái bạch nhãn vạn phần phong tình, nói:
Sư đệ, có nhiều tiền như vậy, ngươi nói chúng ta nên mua chút gì đây?
Cổ Phong hơi toát mồ hôi nhìn nàng,
Sư tỷ, đây là bất nghĩa chi tài mà!
Yến Hiểu Đồng lý lẽ hùng hồn đáp:
Chính vì là bất nghĩa chi tài, cho nên người người mới có thể tru diệt nó!
Cổ Phong bị khí thế của nàng áp đảo, yếu ớt hỏi:
Vậy nàng muốn mua gì?
Yến Hiểu Đồng không lập tức mở miệng, mà là nháy một cái mắt hướng về hắn. Sắc đẹp lộ liễu dễ tránh, nhưng ám tiễn khó phòng, Yến Hiểu Đồng dùng chiêu gợi cảm này, Cổ Phong có chút gánh không được, ánh mắt dao động chớp lóe, ê a hỏi:
Sư tỷ, nàng, nàng muốn làm gì vậy?
Chỉ là, biểu tình của Yến Hiểu Đồng thay đổi còn nhanh hơn lật sách, vừa nãy còn xuân noãn hoa khai, chốc lát đã lã chã muốn khóc, giọng nói trầm buồn nói:
Sư đệ, ngươi cũng biết đấy, y quán của sư phụ bị cháy rồi, sư tỷ chẳng những mất chỗ làm việc, đến chỗ ở cũng không còn, thậm chí ngay cả bộ quần áo để thay cũng không có nữa...
Cổ Phong vừa nghe đã đau đầu, vội vàng móc ra một xấp tiền NDT
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-sinh-than-y/5154155/chuong-1008.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.