Tôn Ngọc Lan lúc tỉnh dậy, chỉ cho rằng mình đêm qua đã nằm một giấc mơ kỳ lạ. Chỉ là khi nàng mở mắt, nhìn thấy ảnh cưới của mình và trượng phu đã tan nát, và vị trí ban đầu đặt két sắt sau ảnh cưới chỉ còn lại một cái hố đen trống không, lập tức như bị Ngũ Lôi oanh đỉnh, đầu óc ong ong, trước mắt cũng thiên toàn địa chuyển. Tối hôm qua mình không nằm mơ, thật sự có người nhấn chuông cửa... Cướp bóc vào nhà? Khi ý thức này xuất hiện trong đầu, nàng vội vàng vén chăn ra, xem xét *** của mình. Sau khi kiểm tra kỹ lưỡng, nàng lại phát hiện mình không bị ***, tên trộm tuy rằng đã đưa mình lên giường, lại hoàn toàn không động vào mình, thậm chí còn rất hảo tâm thay mình đắp chăn. Phát hiện sự thật này, trong lòng Tôn Ngọc Lan cảm thấy vô cùng phức tạp, căn bản không biết là nên vui mừng vì đạo tặc đã vào nhà, nhưng chỉ trộm két sắt, chứ không hề xâm phạm mình. Hay nên bi ai cho chính mình, cho dù là lõa thể ***, phảng phất đã chuẩn bị tốt cho việc bị ***, đạo tặc cũng không thấy vừa mắt! Chẳng lẽ mình thật sự đã người già châu vàng, tuổi già sắc đẹp tàn phai đến tình trạng như thế rồi sao? Tôn Ngọc Lan không khỏi tự vấn lòng mình. Suy nghĩ lung tung rất nhiều, nói ra thì rất dài dòng, kỳ thật từ lúc Tôn Ngọc Lan tỉnh dậy cho đến lúc này cũng chỉ là khoảnh khắc chớp mắt, trong mớ suy nghĩ hỗn loạn và hơi thở gấp gáp, nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-sinh-than-y/5154153/chuong-1006.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.