Hàn Vũ Huân cuối cùng cũng rời khỏi phòng của Vương Lăng, xuống lầu đi. Vương Lăng vội vàng đóng cửa phòng lại, rồi khóa trái, lúc này mới tựa vào cửa phòng, từng ngụm từng ngụm thở dốc. Đêm nay, đối với Vương Lăng mà nói, thật sự là quá kích thích, quá kinh hiểm, nàng từ trước tới nay chưa từng trải qua trò chơi đòi hỏi kỹ thuật cao độ như vậy. Khó khăn lắm mới thở đều hơi, lúc này mới đi đến trước tủ quần áo, thả Cổ Phong ra. Cổ Phong thấy được gương mặt nhỏ bị dọa đến tái mét của nàng, cảm thấy có chút đáng thương, nhưng lại có chút buồn cười! Vương Lăng oán trách liếc hắn một cái, đưa tay làm ra vẻ muốn đánh hắn, giọng nói hạ thấp đến không thể thấp hơn được nữa nói:
Ta đều sắp bị dọa mất nửa cái mạng rồi, ngươi còn cười được ư!
Cổ Phong nhẹ nhàng đưa tay ôm lấy nàng, nhẹ nhàng vỗ vai của nàng để thể hiện sự an ủi. Vương Lăng không thuận theo đẩy ra mấy cái, cuối cùng lại vẫn thuận theo để hắn ôm trọn vào lòng, nằm ở trên lồng ngực của hắn, tâm mới thoáng ổn định một chút, lẩm bẩm:
Thật sự là dọa chết ta rồi, nếu để Vũ Huân phát hiện ra ngươi, vậy nhưng nên như thế nào cho phải a!!
Ngươi nha, chỉ có lòng tặc, không có gan tặc!
Cổ Phong đưa tay cào cào mũi thon của nàng nói.
Cái gì mà, ta chẳng những không có gan tặc, mà cũng không có lòng tặc!
Vương Lăng nắm lấy tay của hắn, oán trách nói:
Ta căn bản không thích làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-sinh-than-y/5154124/chuong-977.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.