Cố sự của Lý Y Nặc thực ra nói không ra sao, nhưng Cổ Phong, người cổ đại này, nghe lại cảm thấy thú vị. Đang hi vọng nàng tiếp tục nói nữa thì bên kia lại không có phản ứng. Cổ Phong quay đầu lại nhìn xem, lại phát hiện Lý Y Nặc đã ngủ. Người nghe cố sự chưa ngủ, người kể cố sự ngược lại đã ngủ rồi, điều này... thật sự là rất quỷ dị. Cổ Phong lấy tay, ở trước mặt nàng vuốt vuốt, không hề có phản ứng. Hơn nữa, khóe miệng còn tràn ra một tia nước bọt, hiển nhiên không phải giả vờ. Cho dù là giả vờ, một nữ nhân cũng sẽ không giả vờ thành bộ dạng này, phải không? Cổ Phong thở dài, đành phải xoay người lại lấy một tấm chăn đắp lên trên người nàng, rồi chuẩn bị ra ngoài đi dạo một chút. Dù sao cũng đã bị nữ nhân này làm cho không còn buồn ngủ nữa rồi. Vừa mở cửa, lại phát hiện Sư gia đang đưa tay định gõ cửa.
Sư gia!
Cổ Phong hô một tiếng. Sư gia thấy Cổ Phong đứng thẳng ở cửa, hình như không có ý mời hắn vào, không khỏi liền nói:
Sao, không mời ta vào sao?
Cổ Phong vội vàng nghiêng người sang một bên, làm một động tác mời. Sư gia:
Thôi đi, ta vẫn là không vào nữa, miễn cho thấy những thứ không nên thấy!
Cổ Phong dở khóc dở cười:
Có cái gì mà ngươi không nên nhìn chứ!
Sư gia kéo hắn ra ngoài, rồi quay người giúp hắn đóng cửa phòng lại, lúc này mới với vẻ mặt ti tiện nói:
Đừng tưởng ta không biết, Lý tổng giám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-sinh-than-y/5154118/chuong-971.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.