Một cánh tay của Võ Tuấn, cuối cùng vẫn bị cắt cụt. Thực ra, Cổ Phong có thể nghĩ cách để hắn không bị cắt cụt, nhưng hắn không suy nghĩ đến. Nguyên bản là do hắn tốn hết tâm tư làm phế đi, cần gì phải giả mù sa mưa làm người tốt chứ! Huống chi loại quan nhị đại thiếu quản giáo như thế này, nếu không để hắn nhận bài học thảm thiết, hắn lại làm sao hiểu được sinh mệnh thật đáng quý, giá của người khác lại càng cao hơn chứ! Ca phẫu thuật cắt chi của Võ Tuấn, Cổ Phong không tham dự. Loại công việc không có bao nhiêu hàm lượng kỹ thuật này đối với hắn mà nói thật không có ý tứ gì, huống chi những bác sĩ muốn ôm đùi phó bí thư khu ủy thì một rổ một gánh, cũng không tới phiên hắn. Cổ Phong chỉ là hy vọng những đồng chí nịnh hót kia cẩn thận một chút, đừng có vỗ vào chân ngựa mới tốt! Thời gian chỉ qua một đêm, nhưng một đêm này, đối với các bác sĩ và y tá của khoa cấp cứu số năm cùng trực ca đêm mà nói đều là dài dằng dặc, bởi vì câu chuyện phát sinh trong một đêm này thật sự quá nhiều rồi, dùng kinh tâm động phách hiểm tượng hoàn sinh để hình dung cũng không quá đáng. Lúc tan tầm buổi sáng, Cổ Phong và Nghiêm Tân Nguyệt cùng xuống lầu, khi đi đến đại sảnh cấp cứu, không khỏi nghĩ tới một chuyện, hỏi:
Cô giáo, tối qua cô định đi đâu thế?
Nghiêm Tân Nguyệt cười khổ:
Hôm qua là sinh nhật của ta, cũng là kỷ niệm ngày cưới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-sinh-than-y/5154100/chuong-953.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.