Ngày thứ hai. Cổ Phong sau khi trực ca đêm xong, chuẩn bị tan tầm thì lại đi thăm Lý Y Nặc một chuyến. Lý Y Nặc đang ngủ rất say. Đương nhiên, nàng không còn như tối hôm qua là không mặc bất cứ bộ quần áo nào, có lẽ nàng cũng biết mình với bộ dạng hiện tại này khó gặp người, cho nên mái tóc xõa tung, che khuất khuôn mặt của nàng. Cổ Phong lại hơi sợ vi khuẩn trên tóc nàng lây nhiễm vào vết thương trên mặt, thế là đưa tay hất tóc nàng sang một bên, nhẹ nhàng vén lên tận vành tai nàng. Ai ngờ động tác nhẹ nhàng này lại làm Lý Y Nặc giật mình tỉnh giấc, mở to mắt, vô cùng kinh ngạc nhìn Cổ Phong.
Tối hôm qua vẫn chưa sờ đủ sao? Trời vừa sáng đã lại chạy tới khi dễ ta?
Lý Y Nặc trong lòng thầm than chính mình mệnh khổ. Cổ Phong cũng không nghĩ tới nàng sẽ đột nhiên tỉnh lại, thần sắc có chút ngượng ngùng, vội vàng rụt tay về, ho khan một tiếng nói:
Ưm, cái đó, ta phải tan tầm rồi. Ngày mai mới đến bệnh viện.
A?
Lý Y Nặc bật dậy, khẩn trương nhìn hắn nói:
Ngươi đi rồi, ta phải làm sao đây?
Vừa nói ra lời này, khuôn mặt nàng không khỏi đỏ lên, bởi vì lời này hiển nhiên có chút mờ ám, sự mờ ám này lại khiến nàng nhớ tới một màn đêm qua làm nàng ngượng ngùng không chỗ nào dung thân, thế là trên mặt càng thêm nóng rực.
Hiệu quả châm cứu có thể chống đỡ ban ngày này, tối nay ta sẽ đến châm cứu lại cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-sinh-than-y/5154020/chuong-873.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.