Hà lão đại thọ tám mươi tuổi, đích thân điểm danh Cổ Phong phải đến bái thọ ông. Cổ Phong thực sự không muốn đi, nhưng con dâu xấu sớm muộn gì cũng phải gặp cha mẹ chồng, huống chi Cổ Phong còn cho rằng mình không hề xấu, hơn nữa Hà lão lại không phải là chưa từng gặp. Cho nên, vào ngày sinh nhật của Hà lão, hắn đơn độc đến. Bất quá, lúc vào cửa, hắn lại phát hiện đại thọ tám mươi tuổi của Hà lão không náo nhiệt và phô trương như trong tưởng tượng, trái lại thì có thể nói là quạnh quẽ. Khách đến chúc thọ, thêm Cổ Phong vào, chỉ có ba người. Giờ phút này, hai vị khách một già một trẻ kia đã an vị trong phòng khách, ngồi đối diện Hà lão. Vị già kia tuổi tác và Hà lão không phân cao thấp, mặc một thân thường phục, thân hình cao lớn, khuôn mặt thô kệch, ẩn chứa một cỗ uy nghiêm và bá khí. Vị trẻ khoảng ba mươi tuổi, một thân quân phục thẳng thớm, anh khí bức người. Hà lão lúc nhìn thấy Cổ Phong, vậy mà hiếm khi lộ ra một nụ cười hòa ái, nói một cách bình thản mà lại thân thiết: “Đến rồi?” Cổ Phong ngây người ra, Hà lão lần trước bị bệnh, đầu óc hỏng rồi sao? Hay là mấy ngày trước trời mưa to, bị ngâm nước làm chập mạch thần kinh rồi ư! Hà lão từ trước đến nay chưa từng đối xử với hắn từ mi thiện mục và hòa nhã như thế bao giờ cả? Phạm Doãn đứng ở bên cạnh thấy Cổ Phong còn đang ngẩn người, không khỏi nhẹ nhàng đẩy hắn một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-sinh-than-y/5153974/chuong-827.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.