Cho đến khi ngồi vào nhà hàng, Cổ Phong vẫn không nói một lời nào. Tô Mạn Nhi ngồi đối diện hắn, chống cằm nhìn hắn, một lúc lâu sau mới thật không dễ dàng trầm lặng nói,
Ta chỉ biết phụ nữ có kỳ kinh nguyệt, nhưng thật không biết đàn ông cũng có những ngày tâm trạng xuống dốc thế này!
Câu nói đùa này của nàng rất buồn cười, đáng tiếc Cổ Phong lại không cười nổi, ngược lại thì hắn hỏi,
Chị à, chị đi theo em không danh không phận như vậy có cảm thấy tủi thân không?
Có ý gì?
Tô Mạn Nhi sửng sốt một chút, lập tức sốt sắng hỏi,
Em, không muốn chị đi theo nữa sao?
Không phải!
Cổ Phong nhanh chóng lắc đầu,
Em chỉ hỏi vậy thôi, vì em cảm thấy mình rất có lỗi với chị!
Vì sao lại có cảm giác như vậy?
Tô Mạn Nhi nghi hoặc khó hiểu hỏi.
Em ở bên ngoài...
Tô Mạn Nhi hiểu ra, phất tay cắt ngang lời hắn nói:
Em ở bên ngoài thế nào ta mặc kệ, chỉ cần em nhớ về đến nhà là được. Ta chưa từng cảm thấy bản thân tủi thân, ta không biết nếu không gặp được em và yêu em, cuộc sống của ta sẽ thế nào, nhưng ta biết ta tuyệt đối sẽ không vui vẻ và sung túc như bây giờ.
Chị à, em...
Chúng ta đừng nói chuyện này nữa được không?
Tô Mạn Nhi lại lần nữa cắt ngang lời hắn, kỳ thực thân là một người phụ nữ, ai mà không muốn mình có một chỗ dựa tốt đẹp chứ, thế nhưng yêu một người đàn ông vẫn còn đang trưởng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-sinh-than-y/5153971/chuong-824.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.