Ngày thứ hai, Viện trưởng Bành như thường ngày đúng giờ rời giường. Đến tuổi của ông, cuộc sống nhất định phải có quy luật tốt, nhất là sau lần mắc cái chứng phong gì đó, ông càng chú trọng nề nếp sinh hoạt của mình hơn. Cho nên, nếu như bất đắc dĩ, ông sẽ không uống rượu, không hút thuốc, không uống quá độ, không ăn quá đà, không thức đêm, không nán lại giường. Bởi vì, trong lòng Viện trưởng Bành một mực có một hi vọng, đó chính là dưỡng thân thể cho tốt, hi vọng ngày nào đó có thể trọng chấn hùng phong! Lúc rửa mặt, Viện trưởng Bành luôn cảm thấy mình giống như đã quên chuyện gì đó, nhưng có lẽ do tuổi tác đã cao, tính hay quên lớn, cố gắng thế nào cũng nhớ không nổi. Cho đến khi chuẩn bị ra ngoài đi làm, ông mới đột nhiên nhớ ra, tối hôm qua Kim Nguyên Thành đã đến, mà lại quỳ trước cửa nhà hắn. Vội vội vàng vàng đi qua mở cửa ra xem, lại thình lình phát hiện Kim Nguyên Thành vậy mà vẫn còn quỳ trước cửa nhà hắn! Tên này cứ thế quỳ bên ngoài một đêm? Không phải là thành ý đến vậy chứ? Viện trưởng Bành nhìn Kim Nguyên Thành với vẻ mặt tiều tụy, mắt đỏ đầy tia máu, hừ lạnh nói:
Kim Nguyên Thành, ngươi rốt cuộc muốn thế nào?
Viện trưởng Bành, ta muốn xin ngài tha thứ cho ta!
Kim Nguyên Thành đi đi lại lại cũng chỉ có một câu kia. Có lẽ là do đã ngủ một giấc tỉnh dậy lại không gặp ác mộng, thái độ của Viện trưởng Bành lúc này hơi ôn hòa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-sinh-than-y/5153962/chuong-815.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.