Sau khi sắp xếp mọi chuyện, Cổ Phong không còn gì để nghĩ ngợi, trực tiếp lái xe về nhà. Về đến nhà, hắn lại phát hiện lão đồ đệ của mình hiếm hoi đến thăm, hơn nữa còn mang theo trái cây quà cáp.
Ơ kìa, hôm nay mặt trời mọc đằng Tây sao?
Cổ Phong thấy Sở Hán Lương, không khỏi quay đầu nhìn về phía Tây của bầu trời, rồi lại lắc đầu nói:
Không đúng nha, mặt trời mới vừa lặn về phía Tây không lâu mà!
Sư phụ!
Sở Hán Lương ngượng ngùng kêu một tiếng, trông có vẻ cầu xin tha thứ. Cổ Phong không trả lời, ngược lại nhìn quanh, rồi hỏi Sở Hán Lương:
Ngươi là đang gọi ta sao?
Sư phụ!
Sở Hán Lương nhất thời lúng túng, đi theo Cổ Phong đã lâu, tuy rằng không thể nói Cổ Phong vừa vểnh đuôi lên là hắn có thể biết Cổ Phong muốn đi nặng hay đi nhẹ, nhưng tính nết của Cổ Phong, hắn ít nhiều vẫn hiểu rõ. Cổ Phong rõ ràng là người ngoài lạnh trong nóng, vừa mới vào cửa thấy hắn, trong mắt tuy có ý mừng, nhưng nói chuyện lại cố ý thô lỗ cộc cằn, hiển nhiên là đang giận mình đã lâu không đến thăm hắn!
Sư phụ, xin lỗi, gần đây ta một mực đang ở ngoại địa làm vụ án, cho nên không thể đến thăm ngài!
Sở Hán Lương vội vàng cúi đầu ngoan ngoãn nói.
Ồ, ta lại quên mất rồi, hiện tại ngươi hình như là cái gì đội trưởng rồi, thăng quan, phát tài, ngược lại là quên sạch sư phụ ngươi rồi!
Cổ Phong âm dương quái khí nói.
Sư phụ, sao có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-sinh-than-y/5153765/chuong-618.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.