Rượu của Cổ Phong lúc này đã hoàn toàn tỉnh rồi. Nhìn sợi dây chuyền vàng trong tay, hắn rất nghi hoặc, bởi vì hắn không biết sợi dây chuyền vàng này là của ai, càng không hiểu rõ tại sao nó lại chạy vào miệng túi của mình. Bất quá lúc này, hắn cũng không rảnh lo việc khác rồi, đã tỉnh rượu rồi, lại không muốn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, vậy thì mau đi thôi! Ra khỏi cửa, gọi người quản lý trực ban đến, dặn dò nàng nếu Ngọc Mỹ nhân tỉnh lại, bảo nàng tìm một chiếc xe đưa nàng về đến nhà, và chuyển lời cho nàng chính mình đã đi trước rồi. Không bao lâu sau khi Cổ Phong đi, Ngọc Mỹ nhân phảng phất như đã say đến bất tỉnh nhân sự trên ghế sô pha trong bao sương ngồi dậy, nhìn dưới thân thể của mình, lại sờ sờ chuỷ thủ sắc bén trong bóp đầm, lặng lẽ thở dài một hơi, đứng lên ra cửa mà đi, nhìn thần thái trên mặt nàng, còn có dáng vẻ đi đường, nhưng một chút cũng không giống dáng vẻ uống rượu say a. Xem ra, người giả say đêm nay không ít, người uống rượu say chân chính, chỉ sợ cũng chỉ có Cổ đại quan nhân một người thôi nhỉ! Trên Thâm Nam đại đạo, Cổ Phong lái xe, đem tất cả cửa xe đều mở ra, gió lạnh bên ngoài rót vào, thổi vào mặt hắn, thổi bay mái tóc của hắn, khiến cho cái đầu vốn có chút u ám của hắn cũng càng ngày càng thanh tỉnh hơn. Lờ mờ nhớ, hình như lúc tiệc rượu vừa tan, mấy vị sư huynh tư hạ đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-sinh-than-y/5153759/chuong-612.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.