Cổ Phong bước ra khỏi căn tin Thương học viện, ướt như chuột lột. Khi đang vòng qua bãi cỏ lớn đó để trở về Y học viện, hắn lại phát hiện Sở Hân Nhiễm đang lặng lẽ ngồi ở một góc, lén lút lau nước mắt! Hiếm khi hứng chí muốn đến gặp nàng, kết quả chưa ăn được cáo đã rước họa vào thân. Cổ Phong vốn dĩ muốn làm bộ mắt mù chọn lọc, giả vờ như không nhìn thấy gì, nhưng nhìn thấy bả vai Sở Hân Nhiễm run run, không ngừng lau nước mắt, không biết là mềm lòng hay tự rước lấy phiền phức, bước chân hắn liền không tự chủ được mà đi về phía Sở Hân Nhiễm.
Tiểu Nhiễm!
Đi tới gần, Cổ Phong khẽ gọi một tiếng. Sở Hân Nhiễm ngẩng đầu lên, mắt lệ mông lung, nhưng khi phát hiện là Cổ Phong, lại tràn đầy địch ý. Ánh mắt này khiến Cổ Phong sửng sốt một chút, mình biến thành sài lang hổ báo rồi sao?
Cái đó, ta không phải cố ý!
Lời này của Cổ Phong đã tính là xin lỗi rồi. Đáng tiếc, Sở Hân Nhiễm một chút cũng không lĩnh tình, ngược lại là tuyệt tình nói:
Mặc kệ ngươi là cố ý, hay là vô ý, sau này ngươi đều đừng đến tìm ta nữa!
Hả?
Cổ Phong mở to mắt, rất bực bội nói:
Uy uy uy, ngươi có làm rõ ràng không, người bỏ thuốc không phải ta đâu, ta chỉ là lấy đạo của người trị lại người đó mà thôi!
Nếu như không phải ngươi ăn nói không kiêng nể gì, nói gì mà mông với chả đít, hắn sẽ đối xử với ngươi như vậy sao?
Sở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-sinh-than-y/5153750/chuong-603.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.