Người dù có chí lớn ngất trời, không có vận thì không thể tự thông đạt, ngựa dù có khả năng đi ngàn dặm, không có người thì không thể tự đi. Ấy là thời thế, ấy là số mệnh, ấy là vận may, không phải do khả năng của ta! Trong nhà tù, Trần Hoằng Dận thường xuyên lẩm nhẩm nhất chính là đoạn lời này, còn về việc rốt cuộc nó xuất từ điển cố nào, hắn không rõ ràng lắm, điều duy nhất hắn rõ ràng, đó chính là đoạn lời này hầu như là phản ánh nhân sinh của hắn. Lòng của hắn cao hơn trời, mệnh lại mỏng hơn giấy, vốn dĩ hắn có rất nhiều hoài bão lớn. Nhưng có một câu nói rất hay, nhất thất túc thành thiên cổ hận, vào trong lao, mười mấy năm khổ hình, lúc ra ngoài lại, hắn đã bốn mươi tuổi rồi, nhân sinh của hắn cũng đã trải qua hơn một nửa, vậy thì còn tiền đồ gì đáng nói nữa. Ở trước cửa sổ nhỏ trong phòng giam, nhìn phong cảnh trăm hoa tươi tốt bên ngoài, hắn cảm thấy mình tựa như một con ruồi đang ghé vào tấm thủy tinh trong suốt, tiền đồ thì quang minh, nhưng lối thoát lại không có. Thân hãm ngục tù, hắn và tất cả các phạm nhân khác đều khó chịu, đau khổ. Nhưng tràn ngập trong lồng ngực hắn, không phải là sám hối, không phải là suy xét lỗi lầm, mà là cừu hận. Trần Hoằng Dận đem tất cả trách nhiệm về việc mình rơi vào nông nỗi như ngày hôm nay đẩy hết lên người Cổ Phong, hắn thường xuyên đều đang nghĩ, nếu như không phải vì Cổ Phong, hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-sinh-than-y/5153745/chuong-598.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.