Đông đông! Đông đông!
tiếng vang xuyên thấu màng nhĩ, không phải tiếng gõ cửa, mà là nhịp tim của Cổ Phong. Ngoài chuyện kia ra, cũng không có chuyện gì khác tốt để làm, lẽ nào mỹ nữ lão sư còn để mình cởi quần đánh rắm sao? Cổ Phong đang trong lúc thấp thỏm do dự, Nghiêm Tân Nguyệt lại mở hòm lục tủ, tìm một chai thuốc rượu chấn thương rồi đi đến. Chết ngất, thì ra không phải muốn làm chuyện kia, mà là muốn xoa thuốc rượu chấn thương sao? Đánh một cái, đau một chút? Đây chính là phương thức giáo dục điển hình của Nghiêm Tân Nguyệt sao? Cổ Phong thật sự giật mình, lập tức sẽ phải bò dậy khỏi ghế sofa, thế nhưng Nghiêm Tân Nguyệt đã nhanh tay lẹ mắt dùng tay ấn xuống cái mông của hắn! Lần tiếp xúc này, bất kể là Cổ Phong, hay Nghiêm Tân Nguyệt, đều trong lòng run lên.
Sao thế? Không phải rất đau sao? Ta xoa cho ngươi một chút thuốc rượu chấn thương!
Nghiêm Tân Nguyệt vậy mà rất ôn nhu nói.
Không, không cần, lão sư, ta không đau!
Cổ Phong vội vội vã vã nói.
Không đau sao ngươi vừa rồi lại kêu lớn tiếng như vậy?
Nghiêm Tân Nguyệt lườm hắn một cái, thế nhưng bàn tay khoác lên cái mông của hắn vẫn luôn không nỡ rời đi, nơi chạm đến, đầy đặn, rắn chắc, tròn đầy, bởi vậy có thể thấy được lực bùng nổ và lực bền bỉ ở chỗ này cường hãn đến bao nhiêu. Bàn tay nhỏ bé của Nghiêm Tân Nguyệt nhịn không được khẽ run, tim cũng không thể tự kiềm chế mà đập mạnh, đoàn tàu tư tưởng cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-sinh-than-y/5153736/chuong-589.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.