Cổ Phong quả nhiên không đoán sai, Du Thái thật sự dẫn Cổ Phong đi bến cảng. Hơn hai mươi phút sau, xe con liền lái vào bến cảng, xa xa Cường Ký đã trong tầm mắt. Cường Ký vẫn sừng sững, chỉ là cả tòa nhà lớn đều tối đen như mực, một chút ánh sáng cũng không có. Chẳng lẽ thật sự là ở trong Cường Ký đã bị niêm phong mà mò mẫm trong bóng tối để chữa bệnh cho Ma Do Bổn Nhất? Không đến mức cẩu huyết như vậy chứ! Trong đầu Cổ Phong, không kìm lòng được hiện ra một cảnh tượng. Trong văn phòng tối như mực, đưa tay không thấy năm ngón, Ma Do Bổn Nhất trần truồng nằm sấp trên mặt thảm với tứ chi chạm đất, trên người cắm đầy ngân châm, mà xung quanh vây quanh là thân bằng thích hữu của hắn, đều là cầm đèn pin sáng loáng chiếu vào trên người hắn… Nghĩ đến cảnh này, Cổ Phong buồn cười, ngây ngô cười rộ lên.
Gia, ngài cười cái gì vậy?
Du Thái nghi hoặc không hiểu nhìn Cổ Phong đang tự mình vui vẻ.
Ờ... ta nhớ tới cái thực đơn vừa rồi!
Cổ Phong tùy miệng nói bừa. Du Thái khẽ mỉm cười, những tên món ăn vừa rồi quả thật là quá kỳ quặc một chút. Rất nhanh, xe con cuối cùng cũng lái đến trước cửa Cường Ký, nhưng điều làm Cổ Phong kỳ quái là, Du Thái cũng không dừng lại, ngược lại là vô lăng vừa đánh, xe đã lái đến trước một tòa nhà văn phòng đối diện. Cổ Phong bừng tỉnh đại ngộ, nơi nguy hiểm nhất thì cũng an toàn nhất, thỏ khôn có ba hang, đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-sinh-than-y/5153718/chuong-571.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.