Nghiêm Tân Nguyệt vừa nghe Cổ Phong vậy mà đã đáp ứng cho năm vạn, lập tức liền cuống lên, nàng nào có năm vạn đồng tiền chứ! Nàng hiện tại toàn bộ thân gia năm trăm đồng còn kém vài đồng đây!
Cổ Phong, Cổ Phong!
Nghiêm Tân Nguyệt vội vàng kéo vạt áo của Cổ Phong. Cổ Phong quay đầu lại, lại hướng nàng cười nói ôn hòa:
Lão sư, đừng lo lắng, không sao đâu, ta có thể ứng phó.
Nghiêm Tân Nguyệt có chút dở khóc dở cười, ta biết ngươi có tiền, thế nhưng có tiền cũng không thể lãng phí như vậy chứ, huống hồ, ta cũng không muốn nợ ngươi mà! Ban đầu, nàng rất chơ mong có người có thể đứng ra làm chủ lẽ phải, thế nhưng thế thái viêm lương, nhân tình lạnh nhạt, người mắt thấy cảnh tượng này không ít, tất cả đều vẫn đang ở hiện trường, thế nhưng ai cũng không chịu đứng ra nói một câu vì nàng, thật vất vả mới đến một người nguyện ý giúp nàng đi, lại là ôm củi khô cứu lửa mạnh, càng giúp càng bận. Một tiểu đệ của Nam râu vừa nghe Cổ Phong nguyện ý đưa tiền, liền mày ra mắt cười nói:
Ngươi nguyện ý cho, vậy thì tốt nhất rồi!
Hừ, coi như ngươi biết điều! Bằng không chuyện này liền không ngừng nghỉ rồi!
Một chân của huynh đệ của ta đều bị các ngươi đụng gãy rồi, chỉ cần ngươi năm vạn đồng, tiện nghi cho ngươi rồi!
...
Tiếng ồn ào thất bát tao vang lên thành một đoàn, trên mặt các tiểu đệ của Nam râu từng người đều có vẻ vui mừng không thể che hết!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-sinh-than-y/5153714/chuong-567.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.