Cứu một mạng người, hơn xây tháp bảy tầng Phù Đồ, đây là người khác nói, còn lòng tốt không được báo đáp, thế nhưng đây lại là điều Cổ Phong tự mình trải qua. Khi cứu cô bé kia, Cổ Phong cũng không hề nghĩ đến chuyện thi ân báo đáp, nhưng hắn cũng không nghĩ tới, nàng lại đối xử với hắn như bây giờ. Dưới cơn nóng giận, Cổ Phong cũng mặc kệ là thỏa đáng hay không thỏa đáng, hắn thân ưỡn một cái, liền đâm vào cô bé kia một chút, quần áo tuy rằng mặc, lực đạo cũng không tính là hung mãnh, nhưng cũng khiến cô bé kia khẽ hừ một tiếng, nhất là động tác như vậy, thật sự là quá mập mờ. Cô bé kia bị đâm đến mức sắc mặt tái đi, sau đó lại đỏ bừng, khi hoàn hồn lại, ngón tay run rẩy chỉ vào Cổ Phong, cắn răng nghiến lợi nói: “Ngươi dám dựa vào ta, còn dám chiếm tiện nghi của ta! Ngươi…” “Hừ!” Cổ Phong hừ lạnh một tiếng, chắp tay sau lưng ngạo mạn đứng đó, khí thế kia không cần giải thích, căn bản chính là đang nói: “Ta chính là dựa vào ngươi, ta chính là chiếm tiện nghi của ngươi, ngươi dám làm gì ta?” “Được, ngươi chờ đó cho ta!” Cô bé kia tức giận đến cực điểm, lạnh lùng nhìn Cổ Phong một cái, giận đùng đùng đi vào trong nhà. Đám thanh niên tài tuấn kia nín thở im lặng nhìn cô bé kia đi vào nhà, lúc quay đầu lại nhìn Cổ Phong, trong mắt tràn đầy sự đồng tình, ý kia rất rõ ràng, tiểu tử ngươi gặp nạn rồi! Cổ Phong lại vô tư đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-sinh-than-y/5153704/chuong-557.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.