Vào khoảnh khắc căng thẳng như vậy, Hoa Lai Phúc thật sự không muốn nghe điện thoại, nhưng điện thoại trên người hắn cứ vang lên không ngừng như cố tình trêu ngươi. Không còn cách nào khác, hắn móc điện thoại ra, nhìn cũng không nhìn nhấn nút nghe rồi la to lên: “Ai? Không thấy ta đang làm việc...?” “...” Người ở đầu dây bên kia vừa lên tiếng, sắc mặt Hoa Lai Phúc liền trắng nhợt, lời nói đột nhiên ngừng lại, miệng há hốc. Sau đó, hắn liền giống bị con gà trống bị nhổ sạch hết lông, một chút cũng không còn vẻ oai phong nào nữa, bộ mặt vốn ngạo mạn cũng biến mất không dấu vết, lắp bắp nói: “Cục trưởng, thật không tiện, tôi, tôi không biết là của ngài...” “...” Trong điện thoại lại không biết nói gì, Hoa Lai Phúc thất thanh hỏi: “A? Cái gì, tôi không cần phải để ý đến nữa sao?” “...” “Cục trưởng, vụ án này là do tôi tiếp nhận, tôi không quản, vậy ai đến quản?” “...Ngươi là cục trưởng hay ta là cục trưởng, ta có cần phải giao phó với ngươi không...?” Âm thanh ở đầu dây bên kia thật sự quá lớn, đến nỗi câu nói này đều lọt vào tai mọi người, rất hiển nhiên, vị cục trưởng trong điện thoại cũng gào thét rồi. Đầu dây bên kia lại nói mấy câu, Hoa Lai Phúc liền giống như cây cà bị sương giá đánh qua, yếu ớt đáp: “Được, ta biết rồi!” Cúp điện thoại, trên khuôn mặt mập mạp tai to, bóng loáng của Hoa Lai Phúc đã không còn một chút sinh khí nào, ủ rũ cụp đầu đối với người đàn ông râu kia nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-sinh-than-y/5153532/chuong-385.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.