Nhìn thấy có xe xuống ở khúc cua trên núi, Cổ Phong vừa mừng vừa lo. Vui mừng tự nhiên là bởi vì mình ở nơi sơn dã hoang vu đến chim không gảy phân, gà không đẻ trứng, nửa cái bóng ma cũng không thấy này vật lộn gần một giờ, lúc này cuối cùng cũng có xe đi qua. Chỉ cần có xe đi qua, vậy mình lớn tiếng kêu cứu thì có hi vọng thoát hiểm rồi! Nhưng là nếu người khác đến cứu mình, vậy bộ dạng mình không một mảnh vải che thân, “cái ấy” lộ ra ngoài này chẳng phải sẽ hoàn toàn rơi vào mắt người khác sao? Như vậy thì mất mặt nào chỉ mất mặt về nhà, mà còn mất mặt đến Đại Liêu, làm mất hết thể diện mười tám đời tổ tông rồi. Nhưng nếu là cố giả vờ có cốt khí không kêu cứu, vậy thì cứ ở đây húp gió tây bắc chờ chết sao? Hơn nữa ngày mai có người lên núi thì cũng sẽ phát hiện ra mình thôi, đến lúc đó người một nhiều, vậy thì càng mất mặt hơn nữa. Đang lúc do dự không quyết, chiếc xe kia đã chạy đến gần. Cổ Phong nhịn không được há miệng của mình, nhưng cuối cùng vẫn không phát ra tiếng động nào, chiếc xe kia cứ thế ở trước mặt hắn trơ mắt chạy qua. Nhìn đèn hậu màu đỏ của chiếc xe con kia, Cổ Phong không khỏi thở dài một tiếng, trong lòng có sự giải thoát, có khó chịu, nhưng càng nhiều hơn vẫn là hối hận. Bỏ lỡ chiếc xe này, muốn đợi chiếc tiếp theo thì lại không biết là lúc nào rồi. Nếu như không may gặp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-sinh-than-y/5153519/chuong-372.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.