Đoạn hồi ức tạm có một kết thúc, hình ảnh lại một lần nữa chuyển về bến đò Sa Giác được vô số đèn xe chiếu sáng như ban ngày. Long Thái nghe xong lời của gã đầu trọc, phảng phất như nghe được một câu chuyện cười khá buồn cười, lập tức liền cuồng tiếu ra tiếng, cười đến mức tiền phủ hậu ngưỡng, “ha ha ha ha ha, thằng phế vật, lời của ngươi thật sự là rất có ý tứ! Ngươi có tư cách nói đại đạo lý nhân sinh cho Long gia ta nghe sao? Ngươi có tư cách đến dạy dỗ ta sao? Ngươi cái đồ ăn cháo đá bát súc sinh, nếu không phải ta thưởng ngươi một miếng cơm ăn, hiện tại ngươi vẫn còn ở trên bến tàu làm khổ lực cho người khác thôi!” Gã đầu trọc lặng lẽ nhìn hắn, trên mặt không thấy sợ hãi, chỉ có đồng tình và đáng thương! Đúng vậy a, Long Thái, nếu như đối thủ không phải là Cổ Phong sư gia cùng Đinh Hàn Hàm tổ hợp cường thế này, có lẽ thật có cơ hội trở thành một đời kiêu hùng, chỉ là hiện tại, hắn lại là một con cẩu hùng, mà lại vẫn là một con cẩu hùng bị người ta khốn thú chi đấu. “Đủ rồi, Long Thái, bởi vì ngươi, chết nhiều người như vậy, đến bây giờ ngươi vẫn không biết hối cải sao?” Đinh Lực Sinh đang tê liệt ngồi trên xe lăn cuối cùng nhẫn nhịn không được nữa mà gầm thét về phía hắn. “Hối cải? ha ha ha ha ha!” Long Thái cuồng tiếu không ngừng với diện mục dữ tợn, một lát sau, lúc này mới nhìn Đinh Lực Sinh với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-sinh-than-y/5153504/chuong-357.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.