Quang Đầu đã không còn sức lực để bò dậy từ trên mặt đất nữa, hắn hô hô thở dốc từng ngụm từng ngụm như trâu thở hồng hộc. Hắn muốn bẻ gãy những ngón tay đang trêu đùa trên đầu mình của tên khốn này, càng muốn xé xác tên này thành tám mảnh để xả mối hận trong lòng, thế nhưng, hiện tại hắn lại ngay cả sức lực đứng dậy cũng không còn.
Quang Đầu ca, ngươi nói xem ngươi có tác dụng gì chứ? Chơi âm hiểm thì ngươi không chơi lại ta, chơi trực diện ngươi càng không phải là đối thủ của ta. Chỉ với chút bản sự này mà cũng muốn đối đầu với ta, thật là không biết tự lượng sức mình. Nếu là ta, ta thà tìm một miếng đậu hũ mà đâm đầu vào tự sát cho rồi!
Cổ Phong lạnh lùng nói. Quang Đầu cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn Cổ Phong, trong đôi mắt đỏ ngầu đầy tơ máu tỏa ra cừu hận và không cam lòng hừng hực.
Sao? Ngươi còn không phục sao?
Cổ Phong buồn cười hỏi, sau đó ngồi xuống đất trước mặt hắn, không né tránh mà đối diện với ánh mắt của hắn nói:
Được thôi, ngươi nói xem, ngươi còn có bản lĩnh gì?
Quang Đầu không nói được lời nào, mềm yếu hay cứng rắn đều không phải là đối thủ của người ta, hắn thật sự là một chút biện pháp cũng không còn nữa rồi!
Đã ngươi đều thừa nhận mình là một phế vật, vậy ngươi sống còn có tác dụng gì chứ?
Cổ Phong vừa nói vừa cầm lấy thanh đoản đao của Quang Đầu lúc nãy ném tới trước mặt hắn, lạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-sinh-than-y/5153495/chuong-348.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.