Bước ra khỏi phòng Đinh lão đầu, Cổ Phong nhịn không được lắc đầu, mỗi nhà đều có một quyển kinh khó niệm, những ân ân oán oán trong nhà hào môn này càng khiến người ta không thể hiểu thấu, hắn cũng lười biếng không muốn bận tâm. Vì Đinh gia, vì Nghĩa Hợp Bang bận rộn cả ngày, đã đến lúc nên tự thưởng cho mình rồi. Đi tới trước cửa phòng Đinh Hàn Hàm, vặn tay nắm cửa, một tiếng 'cạch' nhẹ vang lên, cánh cửa không khóa trong đã mở ra. Trong phòng vang lên nhạc nhẹ Bandari quen thuộc lại du dương, những âm phù mỹ diệu như nước chảy mây trôi đang lượn lờ trong phòng, Đinh Hàn Hàm hai tay gối lên sau đầu, mái tóc đen nhánh như tơ tản mát trên gối, hai mắt khẽ nhắm lại, phảng phất dáng vẻ cực kỳ hưởng thụ, nhìn qua lại duyên dáng duy mỹ đến vậy. Tiếng Cổ Phong quay người đóng cửa cuối cùng đã kinh động Đinh Hàn Hàm đang nửa mê nửa tỉnh, nhìn ý cười xấu xa trên mặt hắn, nhịn không được mắng yêu:
Sao không gõ cửa?
Nàng hẳn phải biết, ta không có thói quen gõ cửa!
Cổ Phong xòe tay ra, nói với vẻ rất vô tội. Đinh Hàn Hàm ngồi dậy, kéo vạt áo che cảnh
xuân
đã bị lộ ra, hỏi:
Ngươi đến làm gì?
Đây chẳng phải là nàng biết rõ còn cố hỏi sao? Đến đây, ngoại trừ
làm ngươi
, còn có thể làm gì nữa? Cổ Phong nghĩ một cách vô tâm thậm chí lưu manh, miệng của hắn lại nói:
Ta chưa ăn cơm tối, bụng rất đói!
Đói thì ngươi không đi tìm hạ nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-sinh-than-y/5153469/chuong-322.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.