Trên phố Bát Lan, sau khi đưa Tô Mạn Nhi lên xe buýt đi thẳng đến sân bay, Cổ Phong về đến nhà, nhìn căn nhà vắng ngắt, trong lòng không khỏi có chút mất mát. Đang ngồi trên ghế sô pha ngẩn người thì điện thoại vang lên.
Alo, bác sĩ, là anh sao?
Điện thoại truyền đến một giọng nói ôn nhu lại có từ tính, Cổ Phong lập tức nghe ra, là Thi Ngọc Nhu người gọi điện cho hắn.
Thi nữ sĩ...
Bác sĩ, sau này anh có thể hay không không gọi tôi là Thi nữ sĩ nữa?
Thi Ngọc Nhu cười nhẹ ở đầu dây bên kia hỏi.
Vậy ta gọi nàng là gì?
Cổ Phong nghi vấn.
Gọi tên của ta, nếu ngươi không chê, giống như Mạn Nhi, gọi ta một tiếng Nhu tỷ cũng được!
Ồ! Vậy nàng cũng đừng gọi ta là bác sĩ nữa!
Cổ Phong nói.
Vậy ta gọi ta là gì?
Thi Ngọc Nhu học theo ngữ khí của Cổ Phong hỏi.
Gọi tên của ta, nếu nàng không chê, giống như tỷ tỷ, gọi ta...
Cổ Phong cũng học theo ngữ khí của nàng.
Anh yêu?
Thi Ngọc Nhu ở đầu dây bên kia chen lời nói. Cổ Phong lạnh đi một chút, Tô Mạn Nhi mới vừa ra cửa, mà nàng đã trêu chọc ta rồi, chẳng lẽ bạt tai mạnh không khiến nàng sợ sao?
Ha ha, nói đùa chút thôi, Cổ Phong, Mạn Nhi vừa gọi điện thoại cho ta, nói nàng đang trên đường đi sân bay, nàng hẳn đã nói với ngươi rồi, trong khoảng thời gian nàng đi công tác học tập này, ta phụ trách chăm sóc sinh hoạt ăn uống của ngươi, giải quyết bất kỳ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-sinh-than-y/5153453/chuong-306.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.