“Nói, hai ngày nay ngươi đi đâu rồi?” Nghiêm Tân Nguyệt quát lạnh nói, ngữ khí đó phảng phất có ý vị thẩm vấn phạm nhân. “Không đi đâu cả!” Cổ Phong ê a nói. “Không đi đâu ư? Không đi đâu mà hai ngày nay ngươi không đến lớp? Ta bảo ngươi cút, ngươi cút đi đâu rồi?” Cổ Phong có chút ủy khuất, có chút nhát gan nhìn nàng một cái, không nói gì cả, trong lòng lại nói: Ngươi chỉ bảo ta cút, cũng đâu có bảo ta trở về đâu, hơn nữa ta cút hơi xa rồi, không phải ở bệnh viện thì cũng là ở cục cảnh sát, muốn về cũng không về được! “Ngươi câm rồi sao, nói đi!” Nghiêm Tân Nguyệt tức giận đập bàn nói. “...” Cổ Phong là muốn nói chuyện đó, nhưng nên nói cái gì đây? “Ngươi cho rằng giả câm giả điếc là có thể qua chuyện rồi sao? Ngươi có biết lần này ngươi gây ra họa lớn bao nhiêu không?” Nghiêm Tân Nguyệt quát lên. Cổ Phong cuối cùng cũng hiểu ra, cơn giận của nàng vốn là đến từ sự kiện Trần Đại Sơn. “Ngươi nói xem rốt cuộc ngươi đã làm gì? Thật vất vả mới lăn lộn vào được đại học, không cố gắng học tập, ngươi suốt ngày cùng những kẻ thất bát tao đó làm mấy chuyện vớ vẩn gì thế? Chẳng lẽ ngươi đến trường chỉ để sống qua ngày sao?” Nghiêm Tân Nguyệt quát mắng nói. Cổ Phong không lên tiếng, cũng không biết là không dám hay là không có tâm tư. “Được rồi, ngươi có thể đến sống qua ngày chờ chết, dù sao đến lúc đó ngươi muốn lấy được bằng tốt nghiệp từ tay ta,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-sinh-than-y/5153449/chuong-302.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.