Cổ Phong, Lý Khiếu Lan và Bành Tịnh Bội đồng thời đến Long Sơn Công an phân cục tự thú, sau đó ba người bọn họ liền bị tách ra. Người thẩm vấn Cổ Phong là một người quen, chính là đội trưởng Ngô thường theo bên cạnh Sở Hán Trung. Khi nhìn thấy vị này, Cổ Phong biết, Sở Hán Lương hiển nhiên đã đem chuyện của chính mình nói cho ca ca hắn, nhưng trong lòng lại có chút giận tên đồ đệ phế vật này. Kể chuyện này cho Sở Hán Trung thì có ích lợi gì chứ? Hắn ngoài việc công chính chấp pháp thì còn biết làm gì nữa? Thật là, nếu sớm biết như vậy, vậy còn không bằng tùy tiện gọi 110! Đội trưởng Ngô và Cổ Phong có thể nói là người quen biết cũ rồi, cho nên cũng không nói nhiều lời vô nghĩa, cũng không có nghiêm hình bức cung gì đó, thậm chí ngay cả còng tay cũng không đeo. Chỉ là bảo Cổ Phong kể lại một lần đầu đuôi sự tình, sau đó liền bảo người nhốt Cổ Phong vào một phòng tối nhỏ. Cứ thế qua một đêm, sáng ngày thứ hai, khoảng tám giờ, cửa phòng tối nhỏ liền bị mở ra. Một cảnh sát trong bộ cảnh phục chỉnh tề thét với hắn:
Cổ Phong, ngươi có thể đi rồi!
Sư huynh Lý Khiếu Lan đâu rồi?
Cổ Phong vừa đi ra khỏi cửa liền lập tức hỏi.
Không biết, mau đi đi!
Tên cảnh sát kia nói xong liền ngay cả cơ hội cho Cổ Phong phát tác cũng không cho, liền tự động bỏ đi. Cổ Phong đành phải bất đắc dĩ đi ra ngoài. Vốn là hắn muốn đi tìm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-sinh-than-y/5153438/chuong-291.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.