Thích thì cứ thích, muốn tư nhân cất giữ thì cứ tư nhân cất giữ, còn phải nói một cách công khai, anh minh thần võ đến vậy, quả thật là một ngụy quân tử trong ngoài bất nhất. Lôi Nhật ngoài miệng không nói gì, nhưng trong lòng lại oán giận bất bình mắng chửi. “Lôi đường chủ, âm thầm mắng chửi người khác là không chính cống, nếu ngươi có ý kiến gì, không ngại nói thẳng trước mặt ta!” Hai mắt Cổ Phong lạnh lẽo, như hai lưỡi dao sắc bén khoét thẳng vào Lôi Nhật. Lôi Nhật bị nhìn chằm chằm đến cả người phát lạnh, nổi hết da gà lên, yếu ớt nói: “Ngươi không phải lợi hại đến thế chứ, ngay cả ta nghĩ gì ngươi cũng biết?” “Lôi Nhật, ở trước mặt ta, ngươi nên thu lại cái tâm địa hẹp hòi đó đi, miễn cho mình tự tìm phiền phức!” Cổ Phong lạnh lùng nói. Lôi Nhật không còn dám lên tiếng nữa, sau một lúc lâu, lúc này mới yếu ớt hỏi: “Phong Thiếu, tang chứng ngươi muốn tịch thu ta không có ý kiến, nhưng điện thoại có thể trả lại cho ta không?” Dưới sự chỉ dạy của Tô Mạn Nhi, Cổ Phong đã biết đến việc điện thoại di động có thẻ nhớ, nhưng điện thoại của Lôi Nhật rõ ràng không phải loại lạc kê áp của hắn, cho nên hắn đã nghiên cứu một lượt mà vẫn không thể tìm được vị trí thẻ nhớ, đành phải đưa cho Lôi Nhật. Đồ nhà quê, đồ nhà quê đích thực, thật không biết đại tiểu thư có vấn đề ở chỗ nào mà lại nhìn trúng cái kiểu dáng của ngươi! Lôi Nhật thầm mắng, ngón tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-sinh-than-y/5153417/chuong-270.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.