Không phải vậy, sư phụ, ta thật sự thành tâm tới học nghệ!
Sở Hán Lương thành khẩn nói, nhưng học nghệ thì học nghệ, bái sư thì bái sư, đây là hai chuyện khác nhau mà.
Đã muốn học nghệ, vậy thì phải bái sư, bằng không vô duyên vô cớ, ai lại chịu dạy ngươi!
Sư phụ, ta...
Tính nhẫn nại của ta rất có hạn, ngươi mà còn lề mề nữa, vậy thì mời ngươi đi cho!
Cổ Phong bắt đầu không kiên nhẫn. Sở Hán Lương do dự một lúc lâu, cuối cùng nhẫn tâm cắn răng nói:
Ta bái sư!
Còn đợi gì nữa? Nhanh lên!
Cổ Phong khẽ quát một tiếng!
Đông!
Một tiếng vang trầm thấp, Thi Ngọc Nhu tận mắt nhìn thấy, đầu gối Sở Hán Lương vốn khó cong gập lại đã xuống đất, khiến nàng kinh ngạc che miệng lại, nếu không thì nàng đã kêu lên rồi.
Rất tốt, Tiểu Lương, đại trượng phu biết co biết duỗi, người có thể nằm gai nếm mật đều là người làm đại sự, sư phụ ta quả nhiên không nhìn lầm ngươi!
Trong mắt Cổ Phong không thiếu ý tán thưởng. Sở Hán Lương không nói gì, chỉ
đông đông đông
dập ba cái đầu thật mạnh cho Cổ Phong, vừa định đứng dậy thì Cổ Phong lại ngăn hắn lại nói:
Khoan đã!
Đọc bái sư thiếp của ngươi!
Cổ Phong hạ lệnh. Sở Hán Lương gật đầu, đọc từng chữ từng câu bái sư thiếp do mình viết, sau cùng cung kính đưa nó cho Cổ Phong, cuối cùng lại mời Cổ Phong một chén trà, nghi thức bái sư này mới chính thức tuyên bố kết thúc, mà Sở Hán Lương cũng chính thức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-sinh-than-y/5153406/chuong-259.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.