Hai người ôm chặt lấy nhau, không ai dám lên tiếng, Cổ Phong sợ là Thi Ngọc Nhu, càng sợ là Trần Thanh Thanh, mà Tô Mạn Nhi thì lại sợ tất cả mọi người, bởi vì đến giờ phút này nàng mới nhận ra, trong nhà còn có người khác, nhưng vừa nãy tiếng kêu vong tình của nàng lại hoàn toàn giống như nơi không người!
Hai vị, cơm trưa chúng tôi đã làm xong rồi, truyền tông tiếp đại vẫn là thiên thu đại nghiệp, không cần tranh sớm chiều, không sai biệt lắm thì ra ngoài ăn cơm thôi! Tuy nói cách mạng vẫn chưa thành công, đồng chí vẫn cần nỗ lực, nhưng người là sắt cơm là thép, không có thể lực thì không làm được việc chân tay nặng nhọc đâu, ta đi xuống trước đây, mau mau xuống đi!
Bên ngoài truyền đến tiếng của Hứa Diễm, lời nói xong xuôi, liền nghe thấy tiếng giày cao gót lạc lạc dần dần xa đi! Cổ Phong nghe tiếng giày cao gót này, trong lòng lại không khỏi buồn bực, lúc đi thì tiếng lớn như vậy, vì sao lúc đến lại lặng lẽ không tiếng động? Là mình quá tập trung nên không chú ý, hay là nàng rón rén đến đã lén nghe ở cửa một hồi lâu, nếu không sao lại gõ cửa đúng lúc như vậy, không sớm không muộn vừa vặn? Chẳng lẽ, nàng còn biết khinh công ư? Tuy nhiên, bất kể nàng rốt cuộc đến bằng cách nào, tất cả mọi chuyện vừa nãy Cổ Phong và Tô Mạn Nhi làm trong phòng, đã bị nàng hay là các nàng nghe thấy rồi! Nghĩ đến điều này, Tô Mạn Nhi lại không khỏi nhớ tới tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-sinh-than-y/5153404/chuong-257.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.