Cổ Phong về đến nhà, vừa vào cửa liền thấy Sở Hán Tam vẫn đang trong viện tử bày ra nồi thuốc mà hắn đã dặn sắc, chỉ là dáng vẻ Sở Hán Tam lúc này đã cực kỳ chật vật, áo sơ mi màu trắng đã bị mồ hôi làm ướt đẫm, dính chặt vào lớp mỡ trắng bóng như vẻ đẹp phù dung thoát khỏi nước trong, trên mặt đen nhẻm, mồ hôi đục ngầu đang từng giọt từng giọt rơi xuống. Cổ Phong ghé qua xem thử, bã thuốc bên trong đã được lọc ra rồi, trong nồi đã là cháo gạo đặc sánh, để không cho phần đáy bị cháy, Sở Hán Tam đang cầm cái thìa dài không ngừng cạo đáy, lửa cũng đã được điều chỉnh nhỏ nhất.
Lão Tam, ta đã về rồi!
Cổ Phong thấy bộ dạng biệt khuất của tên gia hỏa này, trong lòng liền muốn cười.
A! Phong thiếu, tạ ơn trời đất, ngươi cuối cùng cũng về rồi, nếu ngươi không quay lại nữa, ta sẽ bị nướng chín mất!
Sở Hán Tam vừa thấy Cổ Phong liền giống như đã mong được sao trời, mong được trăng sáng vậy!
Có khoa trương đến vậy sao?
Cổ Phong thản nhiên nói.
Ngươi xem, ta đã nửa sống nửa chín rồi đây này! Ngươi rời đi bốn, năm tiếng đồng hồ, ta cứ đứng ở đây phơi nắng bốn, năm tiếng đồng hồ, chân đã chuột rút rồi!
Sở Hán Tam chỉ vào bản thân chật vật không chịu nổi than khổ nói, phòng xông hơi ở quán đêm của hắn còn không thể xông người như mặt trời hôm nay.
Công phu không phụ hữu tâm nhân, sự trả giá của ngươi là đáng giá, nồi thuốc này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-sinh-than-y/5153383/chuong-236.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.