Băng, vì lạnh mà kiêu ngạo; lam, vì lạnh mà yêu dị; đêm, vì tình mà nồng. Giờ khắc này, Đinh Hàn Hàm nhớ lại tất cả những chuyện quen biết ngày trước, không khỏi nhàn nhạt bật cười.
Ngươi cười cái gì?
Cổ Phong hiếu kỳ hỏi.
Ta cũng không biết, chính là nhớ tới tất cả những chuyện ngày trước chúng ta ầm ĩ, xung khắc như nước với lửa, phảng phất như bát tự không hợp, bây giờ lại đã thân mật ôm chặt lấy nhau như vậy, thậm chí là ta ở trên người của ngươi, ngươi ở trong thân thể của ta, duyên phận loại chuyện này, thật sự quá huyền diệu a!
Trong lời nói của Đinh Hàn Hàm có cảm khái, nhưng phảng phất cũng có chút buồn bã.
Đúng vậy a, việc đời không có gì tuyệt đối, rất nhiều chuyện đều là chúng ta không thể đoán trước được, ta cũng không nghĩ ra, cuối cùng ta lại thật sự lên giường với ngươi!
Cổ Phong cũng rất cảm khái.
Một ban đêm đẹp thế này, ngươi liền không thể nói chuyện uyển chuyển một chút sao, cái gì mà lên hay không lên, thật khó nghe chết đi được!
Đinh Hàn Hàm ôn nhu liếc trừng hắn một cái, đưa tay nhẹ nhàng nhéo một chút cơ bắp của hắn lại nói:
Mà lại nói, nếu nói thật sự là lên, thì nên nói là ta lên giường với ngươi mới đúng chứ! Ngươi quên rồi sao? Là ta đưa ngươi tới đây mà!
Ơ...
Cổ Phong không nói gì nữa, đều đã như vậy rồi, ngươi còn muốn mạnh miệng sao? Ai lên ai, kết quả vẫn không phải là như nhau sao?
Cổ Phong, chúng ta bây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-sinh-than-y/5153364/chuong-217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.