Trên xe, Tô Mạn Nhi một mực nhìn Cổ Phong, ánh mắt hàm tình mạch mạch si ngốc nhìn chằm chằm hắn!
Chị à, chị nhìn em làm gì vậy?
Cổ Phong hơi ngượng ngùng hỏi.
Cổ Phong, thật ra em cũng rất mạnh mẽ đó!
Tô Mạn Nhi nhìn Cổ Phong, trong ánh mắt của hắn không thiếu quang mang sùng bái và ngưỡng mộ.
Ờ, chị thấy em như vậy là chuyện tốt hay chuyện xấu vậy?
Cổ Phong hỏi.
Đương nhiên là chuyện tốt rồi, vừa nãy nhìn thấy cục trưởng Sở kia, còn có ông chủ hộp đêm kia nữa ở trước mặt ngươi thấp giọng khúm núm, em cảm thấy mình chưa bao giờ được nở mày nở mặt như vậy! Cổ Phong, em có biết không? Từ trước chị sống khó khăn biết bao, trước mặt những người này, đừng nói là nói chuyện đường đường chính chính, tỏ thái độ với họ, không bị bọn họ bắt nạt đã phải cười trộm rồi!
Tô Mạn Nhi nhớ lại chuyện cũ, thật có chút nghĩ lại mà kinh.
Chị à, chuyện quá khứ thì cứ để nó qua đi, chỉ cần có ta ở đây, sau này ai cũng không thể bắt nạt chị được nữa!
Cổ Phong rất nghiêm túc nói.
Ừm!
Tô Mạn Nhi gật đầu, với vẻ mặt hạnh phúc khẽ tựa vào lòng hắn, người đàn ông này tuy nhỏ hơn mình, nhưng cảm giác mà hắn mang lại lại vô cùng an toàn, tuy hắn mở miệng ngậm miệng đều gọi mình là chị, nhưng trên thực tế, hắn lại như một đại ca ca nuông chiều, yêu thương và bảo vệ mình, rộng lượng bao dung mọi khuyết điểm của mình, cẩn thận che chở cuộc sống mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-sinh-than-y/5153347/chuong-200.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.