Mấy vị huynh đệ này lầm bầm lầu bầu nói chuyện rôm rả, Bành Tịnh Bội lại bị lạnh nhạt bỏ qua một bên, má phấn phồng lên tức giận trừng Cổ Phong, nại hà người ta lại làm như không thấy, nàng liền không nhịn được:
Này, mấy người các anh đang lẩm bẩm cái gì đó, liền không thể nào quan tâm một chút đến cảm nhận của người khác sao? Thật là, một chút lễ phép cũng không có!
Không phải chúng ta không có lễ phép, mà là chúng ta không quen giao thiệp với nữ nhân!
Mấy vị sư huynh của Cổ Phong cực kỳ ăn ý đồng thời đáp một câu. Bành Tịnh Bội nghe xong ngạc nhiên, rất lâu mới nói:
Ở cái tuổi này của các anh, đáng lẽ phải quen rồi chứ!
Chúng ta cũng muốn bắt đầu lắm chứ, thế nhưng điều kiện không cho phép!
Lý Khiếu Lan nói.
Tại sao? Không có điều kiện, vậy thì đi tạo ra điều kiện chứ!
Bành Tịnh Bội không hiểu mà hỏi.
Ai.
Diệp Bằng nặng nề thở dài một hơi.
Lão Diệp, huynh thở dài cái gì vậy?
Dương Tiếu Thần liền thuận theo ý của hắn mà hỏi.
Tài tử giai nhân thường có, hồng nương Nguyệt lão lại không thường có a, ta vốn đem lòng hướng trăng sáng, nại hà trăng sáng rọi mương cạn. Đại học Thâm Thành mỹ nữ tụ tập như mây, mà ta cũng không tham lam, nhược thủy ba nghìn ta chỉ cầu một gáo, thế nhưng... ngay cả cái chén người khác uống thừa cũng không đến lượt ta a!
Diệp Bằng thở dài nói.
Diệp sư huynh, huynh thật sự bi kịch rồi!
Bành Tịnh Bội rất đồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-sinh-than-y/5153297/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.