Cổ Phong về đến nhà, vừa bước vào cửa đã ngửi thấy một cỗ mùi thơm. Giương mắt nhìn xem, Tô Mạn Nhi đang bận rộn trong phòng bếp. “A, sao chàng lại về rồi? Ta đang định lát nữa đến trường đưa đồ ăn cho chàng đây này!” Tô Mạn Nhi nhìn thấy Cổ Phong, trong lòng rất là kinh hỉ. “Bên trường học nói có thể ở ngoài, cho nên sau này ta đều về nhà ở!” Cổ Phong nói xong đi vào phòng bếp, đưa tay từ sau lưng ôm lấy eo thon của nàng hỏi, “Đang làm gì ngon thế?” “Ha ha” Tô Mạn Nhi bị hơi thở ấm nóng của hắn chọc cho ngứa ngáy, nhịn không được cười khẽ né tránh, “Hôm nay ta cùng Triệu Tiểu Tĩnh về quê nhà ở Huệ Thành, vừa đúng có người săn được một con heo rừng trên núi, ta liền mua một chút về!” Heo rừng tuy ở hiện đại đã ít càng thêm ít, chỉ ở nông thôn mới ngẫu nhiên có thể thấy, nhưng ở Đại Liêu lại là thứ rất bình thường, da dày thịt dai lại còn mang theo mùi vị hơi tanh, cũng không thấy ngon bao nhiêu. Tuy nhiên, trong thời đại binh hoang mã loạn bụng không được no đủ đó, có thịt ăn chính là một chuyện rất hạnh phúc rồi, huống chi Cổ Phong đối với đồ ăn cũng không xoi mói, cho nên hắn vẫn mừng rỡ hô hoán, “Tốt quá rồi, tối nay lại có thịt ăn rồi!” Một lời hai ý, Tô Mạn Nhi mặt đỏ lên một chút, giận trách: “Đi, không đứng đắn, mau rửa tay, lập tức có cơm ăn rồi!” Cổ Phong hơi rét, mở to mắt nhìn nàng: “Ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-sinh-than-y/5153280/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.