Phó giáo sư Điền bị Cổ Phong chọc tức đến nổi trận lôi đình, chỉ vào hắn nói:
Ngươi, ngươi dám công khai chỉ trích ta?
Thầy nói quá lời rồi, học sinh không dám, học sinh chỉ là lấy sự việc mà nói chuyện, hoàn toàn không có ý thức chỉ trích. Thực ra bất kể là Tây y hay Đông y, chỉ cần có thể trị hết bệnh, đó chính là khoa học!
Cổ Phong nhàn nhạt nói.
Ngươi hiểu cái gì? Ngươi biết cái gì? Ngươi từng làm lâm sàng ư? Hay ngươi dùng Đông y để chữa bệnh cho người khác rồi? Đông y chưa từng trải qua sự kiểm chứng của khoa học phương Tây, đó chính là ngụy khoa học, đó tất nhiên sẽ bị vứt bỏ, Đông y chưa có được sự công nhận của giới y học quốc tế, đó chính là thứ không ra gì!
Phó giáo sư Điền gấp gáp, đỏ mặt tía tai quát. Phó giáo sư Điền gấp gáp, nhưng Cổ Phong lại một chút cũng không vội, chậm rãi trích dẫn rộng rãi nói:
Thầy ơi, Đông y dược đã trải qua ngàn vạn tôi luyện của tổ tiên chúng ta, phát triển đến nay hiệu quả trị bệnh cứu người của nó rõ như ban ngày. Nếu như theo lời ngài nói, Đông y là ngụy khoa học, là mê tín, thì khi Tây y còn chưa được du nhập vào, mọi người bị bệnh lại được chữa trị bằng gì?
Đó chính là dùng cái thứ ngụy khoa học mê tín mà ngài nói để điều trị đó. Đã Đông y quả thực có thể trị bệnh cứu người, vậy thì tuyệt đối có thể nói rõ quan điểm của ngài là không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-sinh-than-y/5153276/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.