Khi sắp vào cổng trường, Bành Tịnh Bội liếc mắt liền thấy Hỏa Mỹ Nhân Sở Hân Nhiễm đang chờ ở cửa, nàng vốn còn đang nói nói cười cười, lập tức liền sa sầm mặt xuống, thấy tiểu hồ ly kia còn mặt dày nghênh đón, nàng liền nói với Cổ Phong:
Ta lười chấp nhặt với loại người này, ta đi đến lương đình phía trước chờ ngươi!
Không muốn cùng nàng chấp nhặt? Vậy vừa nãy còn cãi nhau kịch liệt như vậy sao? Trong lòng Cổ Phong nghi hoặc, trên mặt lại gật đầu. Bành Tịnh Bội hừ lạnh một tiếng với Sở Hân Nhiễm đang tiến đến, liền không quay đầu lại mà đi.
Ngươi ——
Sở Hân Nhiễm ngay lập tức liền muốn đuổi theo làm loạn. Cổ Phong thấy tình hình không ổn, vội vàng mở miệng:
Hân Nhiễm đồng học, tạ ơn ngươi nha!
Ơ...
Sở Hân Nhiễm sửng sốt một chút, ngay sau đó mặt liền đỏ lên một chút, cơn giận tự nhiên không phát ra nữa, ngược lại đổi thành vẻ thục nữ nũng nịu:
Cảm ơn ta chuyện gì?
Cảm ơn ngươi để cha ngươi đến thay ta giải vây, mặc dù một chút tác dụng cũng không có!
Nửa câu sau, Cổ Phong dĩ nhiên là nói trong lòng, mà trong lòng hắn cũng không có ý tạ ơn chân chính, bởi vì phong cách hành sự của nữ nhân này hắn biết rõ, nếu như không có lợi ích hoặc quan hệ lợi hại, nàng tuyệt đối sẽ không chạy ra làm giá đỡ. Kỳ thật ở một mức độ nào đó, Sở Hân Nhiễm và Cổ Phong rất giống nhau, bọn họ từ trước đến nay đều không làm chuyện tổn người không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-sinh-than-y/5153274/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.