Đi ngang qua một lương đình, Cổ Phong kéo Lí Khiếu Lan vào.
Sư đệ, làm gì vậy, ở đây đâu có mỹ nữ!
Lí Khiếu Lan thắc mắc hỏi.
Lí sư huynh, ta vừa thấy ngươi cong eo thì nhếch miệng nhăn nhó, để ta xem cho ngươi!
Cổ Phong chậm rãi đáp.
Ai, ta còn tưởng là gì, chút vết thương nhỏ này, không ngại không ngại, nhớ lúc ta lên cấp ba, lần nào đánh nhau với người khác mà không phải đầu rơi máu chảy!
Lí Khiếu Lan không cho là đúng nói.
Lí sư huynh, cái eo này không thể so với những chỗ khác, eo là mạng của nam nhân, một khi chỗ này để lại hậu hoạn, sau này gặp mỹ nữ ngươi cũng chỉ có giương mắt đờ đẫn mà thôi!
Cổ Phong nghiêm mặt nói.
Đúng, tiểu sư đệ nói có lý!
Dương Tiêu Thần cực kỳ tán đồng, eo của nam nhân, đó là nguồn suối động lực, eo mà hỏng, nữ nhân ở trước mặt có tốt đến mấy cũng phí công. Mấy sư huynh đệ vừa nói chuyện vừa đi vào lương đình! Lí Khiếu Lan thấy mấy huynh đệ nói chuyện nghiêm túc, trong lòng cũng có chút e ngại, hắn cũng không muốn còn là trai tân mà cái eo này đã không dùng được nữa rồi, thế là ngã xuống ghế đá,
Sư đệ, ngươi thật sự biết trị sao? Đừng có trị hỏng cái eo khỏe mạnh của ta thành đồ bỏ đi chứ!
Không sao không sao, tất cả mọi người là anh em, có lỡ trị hỏng thì còn có chúng ta mà? Sau này nếu ngươi động phòng hoa chúc đêm, hoặc là cảm thấy eo không dễ xài khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-sinh-than-y/5153264/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.