Ta nhớ ra cô rồi, cô là nữ sinh trên xe buýt hôm đó.
Ta tệ đến vậy sao? Phải cứ dò xét tới dò xét lui như vậy, ngươi mới có thể nhận ra ta ư!
Bành Tịnh Bội cái miệng nhỏ nhắn nói, thế nhưng nghĩ lại lời lẽ của mình, lại không khỏi mặt đỏ tai hồng. Thì ra, tất cả mọi người đều hiểu lầm Mộc mỹ nhân rồi, nàng rung động không phải là xuân tâm, mà chỉ là lương tâm mà thôi!
Tịnh Bội đồng học xinh đẹp đến kinh người, Cổ Phong nhất thời thật không dám nhận ra!
Cổ Phong đành phải nói dối, mục đích tự nhiên là để cùng nàng càng thêm hữu hảo càng thâm nhập để luận bàn!
Ha ha!
Bành Tịnh Bội cười, thầm nghĩ thì ra ngươi không phải là mù sắc à! Nụ cười nở rộ trên mặt rực rỡ chói mắt, chói lọi, dùng 'điên đảo chúng sinh' để hình dung tuyệt không quá lời. Cổ Phong cũng ngây ngô cười theo, vẻ mặt chất phác trung thực, thật ra trong lòng một chút cũng không thành thật.
Thật ngại quá, hôm đó đi vội vàng, đến cả lời cảm ơn cũng không kịp nói với ngươi! Lát nữa sau khi tan học, ta mời ngươi ăn cơm được không?
Vậy dĩ nhiên là tốt không thể tốt hơn rồi! Cổ Phong trong lòng cuồng hỉ, ngoài miệng lại khá giả dối mà khiêm tốn nói:
Chỉ là việc nhỏ nhặt, không đáng nhắc tới, không đáng nhắc tới!
Vậy cứ quyết định như vậy nhé, tan học ta mời ngươi ăn cơm!
Bành Tịnh Bội dường như rất sợ Cổ Phong đổi ý, lập tức liền đưa ra quyết định, sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-sinh-than-y/5153260/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.