Hành lang hoàn toàn tĩnh lặng. Một bên là hai nhà họ Sở và họ Trịnh, một bên là Đinh Lực Sinh cùng Tô Mạn Nhi và những người khác. Tuy người của Đinh Lực Sinh so với hai nhà họ Trịnh, họ Sở thì căn bản không đáng để mỉm cười một cái, nhưng có lý không cần tiếng cao, có thế không cần người đông, hai nhà họ Trịnh, họ Sở không ai dám coi thường vài người này. Bởi vì, người ngồi đối diện kia là một xã hội đen tăm tối như mực tàu. Đinh Lực Sinh nhìn qua chỉ có mấy người, nhưng bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu, chỉ cần Đinh Lực Sinh muốn, chỉ cần một tiếng huýt sáo, là có thể xuất hiện hàng ngàn hàng vạn người. Sở Hán Trung tự biết mình đuối lý nên không thể tự xưng là Sở cục trưởng nữa. Hắn không thể và cũng không dám lấy thân phận quan sai để giúp cả một nhà này. Nhưng vị ngồi đối diện kia, mặc dù tự xưng đại diện cho người nhà họ Cổ mà đến, nhưng bất kể hắn tự xưng là gì, hắn cũng là một xã hội đen, một kẻ tăm tối đến không thể tăm tối hơn, độc ác đến không thể độc ác hơn. Bọn họ không thể trêu vào, ngay cả trốn cũng không trốn thoát. Giờ phút này, sở dĩ bọn họ có thể hòa bình ở chung, đó là bởi vì người trẻ tuổi tên Cổ Phong kia còn sống. Sau một khắc, nếu bọn họ đầu rơi máu chảy, điều đó có nghĩa là Cổ Phong đã chết rồi. Trước đó, bất luận người nào trong hai nhà họ Trịnh, họ Sở cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-sinh-than-y/5153237/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.