Hàng loạt lời đáp trả đầy phẫn nộ vùn vụt qua đầu Blue trước khi cô rút ra kết luận hiển nhiên. Cô có thể bị mua đứt. Phải, cô sẽ tự đặt mình vào tình trạng hiểm nghèo, nhưng đó không phải là một phần trong cái trò mà họ đang chơi sao? Cuối cùng việc có được tiền trong ví sẽ chứng minh rằng mạo hiểm là đáng. Bên cạnh đó, chuyện này cho cô một cơ hội để chứng tỏ cho anh thấy chính xác độ miễn dịch của cô trước sự quyến rũ của anh.
Cô cầm tiền. “Được thôi, đồ khốn kiếp nhà anh, anh thắng rồi.” Cô nhét tiền vào túi sau. “Nhưng tôi chấp nhận chuyện này chỉ vì tôi tham lam và tuyệt vọng. Và vì căn phòng đó chẳng có cánh cửa nào nên anh không thể nghịch ngợm quá trớn được đâu.”
“Cũng hợp lý đấy.”
“Tôi nói thật đấy, Dean. Nếu anh cố sờ soạng dù chỉ một...”
“Tôi á? Còn em thì sao?” Mắt anh lướt khắp người cô như kem lạnh trên má nóng. “Thế này thì sao? Gấp đôi hoặc không gì cả.”
“Anh đang nói gì thế?”
“Nếu em chạm vào tôi trước, tôi sẽ lấy lại một trăm đó. Còn nếu tôi chạm em trước, em sẽ được hai trăm. Không ai chạm ai thì thỏa thuận như cũ.”
Cô nghĩ tới nghĩ lui, nhưng không thể thấy lỗ hổng nào khác ngoài nguy cơ phần hư hỏng trong cô trỗi dậy, mà cô thì có thể kiểm soát tốt con bé lẳng lơ đó. “Đồng ý.”
“Nhưng mà...” cô sẽ không ở cùng anh trong cái phòng ngủ đó nhiều hơn khoảng thời gian mà cô buộc phải ở, thế nên cô giật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-sinh-quyen-ru/31601/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.