Edit: Lạc Hàn Hy, Yêu Nữ.
Qua Tu vẻ mặt ngơ ngác, mái tóc khô vàng mà mềm mượt bị xoa loạn lên, hai bàn tay gầy guộc bất chi bất giác mà đưa lên che sau đầu, một đôi mắt do gầy mà trông to hơn, đen láy sáng ngời, ngây ngốc mà bình tĩnh, nhìn qua lại có chút đáng thương vô cùng.
Lule bình tĩnh mà rút bàn tay xấu xa của mình về, trên mặt không có cảm thấy tội lỗi chút nào.
Tư thế của hắn hơi thả lỏng, dựa lưng vào ghế, rũ mắt nhìn chăm chú Qua Tu, nửa thật nửa giả hỏi:
"Ngươi tuổi còn nhỏ, suy nghĩ nhiều như vậy làm cái gì?"
Qua Tu bĩu môi, đưa tay lên vuốt mái tóc rối bù của mình, khi ngẩng đầu lên lần nữa, vẻ mặt đã khôi phục lại vẻ thành thạo như trước.
Lule không khỏi có chút tiếc nuối.
Chỉ thấy thiếu niên không chút để ý mà nhún vai, bên môi gợi lên nụ cười bướng bỉnh có chút không tim không phổi: "Do cuộc sống ép buộc... trưởng quan."
Lule nửa đôi mắt rũ xuống, dưới hàng mi dày màu vàng nhạt là một đôi mắt màu xanh bạc không gợn sóng, giống như đại dương tĩnh lặng khó lường khi không có gió, hơi thở sát phạt lạnh lùng nghiêm nghị bị hắn thu liễm lại.
Qua Tu ngước mắt lên bắt gặp ánh mắt của hắn, trên mặt vẫn không có chút sợ hãi, thậm chí có chút ý cười ngây thơ hồn nhiên.
Bọn họ chỉ đối mặt giằng co cực ngắn mấy giây.
Lule cong môi: "Được thôi."
Những lời không đầu không đuôi này, nhưng Qua Tu lại biết đây là đồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-sinh-phan-cot-tinh-te-de-nhat-toi-pham-truy-na/217276/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.