Edit: Dao Dao 
Beta: Sakura 
Chỉ nhìn một cái, nàng liền từ trong trăm ngàn người mà nhìn ra cái bóng dáng màu xanh da trời quen thuộc kia. 
Chân Diệu cảm thấy rét run cả người, cảm thụ chân thật nhất của nàng lúc này chính là như rơi vào hầm băng vậy. 
Cũng may, bên cạnh người kia còn có một cô bé mười mấy tuổi. 
Người trong trí nhớ lạnh lùng tàn bạo thế, vậy mà trên mặt cũng có nụ cười, cúi đầu nói nói gì đó với cô bé kia. 
Chân Diệu hít thật sâu, miễn cưỡng kéo lí trí của mình trở về. 
Nàng đã không quay lại được rồi. 
“Nhị Hỉ, ngươi đưa Nhị gia trở về tìm Đại gia, ta mang A Loan qua bên kia dạo chơi.” 
Chân Diệu cố gắng tự nhiên quay người, chậm rãi đi tới phía trước, xác định mình đã bị những thứ xung quanh che chắn, mới càng chạy càng nhanh. 
La Thiên Trình ngước mắt lên nhìn qua chỗ Chân Diệu biến mất, khẽ nhếch khóe miệng. 
Thế này là nàng ấy sợ mình à? Còn cho rằng mình không nhìn thấy? 
Cũng không biết là mình nghĩ thế nào. Liền nhấc chân bước theo hướng đó. 
Cô bé ngẩng đầu: “Thiên Trình biểu ca, huynh đi đâu thế?” 
La Thiên Trình dừng chân, khẽ cúi người: “Ngũ công chúa, thuộc hạ có chút chuyện” 
Ngũ công chúa mới mười tuổi lập tức bĩu môi: “Thiên Trình Biểu ca, hôm nay huynh phải làm hộ vệ thiếp thân cho ta đây, không cho phép đi. Còn nữa, đã nói là không được gọi ta là Ngũ công chúa, gọi ta Phương Nhu là được rồi.” 
Trong lòng La Thiên Trình cảm thấy bất đắc 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-sinh-mot-doi/204052/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.