Chân Diệu đau đến nhe răng nhếch miệng. 
Tử Tô mang một mặt không chút thay đổi rồi nói: “Lúc cô nương leo cây, sao lại không thấy đau chứ?” 
Nói xong xoay người sang gian phòng bên cạnh lấy thuốc mỡ 
Chân Diệu ngượng ngùng cười cười, nhìn Tước Nhi đang mở hộp trang điểm bằng gỗ hoa lê khảm xà cừ ra, chăm chú chọn đồ trang sức, không nhịn được hỏi: “Tước Nhi, lúc đó… sao ngươi lại chạy?” 
Tước Nhi có chút sợ hãi: “Cô nương, ngài… ngài sẽ không trách nô tỳ chứ?” 
“Không có, ta chỉ đang muốn biết gan ngươi ở đâu mà ra thôi.” Chân Diệu nói. 
Tước Nhi buông lỏng, vẻ mặt ngượng ngùng ngay thẳng nói: “Nô tỳ nhát gan vô cùng, thật sự không biết trả lời Lão Bá gia thế nào, nên mới… mới sợ quá chạy mất.” 
Nói tới đây lại nhỏ giọng bổ sung: “Dù sao, dù sao Lão Bá gia cũng không biết nô tỳ. . . . . .” 
Chân Diệu yên lặng đốt nến cho Lão Bá gia. 
Tử Tô lấy thuốc mỡ ra, vén ống quần Chân Diệu lên rồi thoa thuốc cho nàng. 
Mấy vết xước màu đỏ chi chít khắp nơi trên da thịt tuyết trắng, nhìn mà giật mình. 
Tử Tô nhíu mày, vừa bôi thuốc vừa nói: “Cô nương bị thế này, sợ là sẽ có sẹo mất. Nô tỳ nhớ chỗ Lão phu nhân có Tuyết cơ cao thượng hạng trong cung ban cho.” 
Chân Diệu đau đến nỗi mím chặt môi, không kêu tiếng nào, chờ Tử Tô thoa xong mới nói: “Được rồi, không cần thiết phải kinh động Lão phu nhân.” 
So với việc để lại sẹo, nàng càng sợ bị Lão Bá gia 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-sinh-mot-doi/204039/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.