Edit: Thu Hằng
Beta: Sakura
“Gọi Nhị lang, Yên di nương, Lục Quyên tới đây”
Không lâu sau, ba người đi vào, trên mặt ba người biểu hiện khác nhau.
Tay chân La Nhị lang cứng ngắc bước đi, trên mặt có một loại biểu hiện điên cuồng bị đè nén, Yên di nương bước đi nhẹ nhàng, vẻ mặt đờ đẫn, giống như mất đi hồn phách, chỉ có Lục Quyên có biểu hiện của người bị kinh sợ quá độ, từng là đại nha đầu hầu hạ Điền thị, hiện tại co rúm thân thể đi đến.
“Đều quỳ xuống hết cho ta” đả thương phụ thân, gặp loại chuyện tình rối loạn nhân luân cương thường như vậy, may là lão phu nhân đã trải qua mưa gió, công phu khí dưỡng tốt, lúc này cũng bất chấp rồi, ném mạnh chén nhỏ trên bàn trà xuống đất phát tiết lửa giận trong lòng.
Chén trà nhỏ rơi bên chân La Nhị lang, nát bấy, mảnh sứ nhỏ văng ra, lão phu nhân trầm mặc nhìn, trong lòng trống rỗng, phảng phất cảm thấy tan nát cõi lòng như chén trà nhỏ kia.
Lão phu nhân nghĩ, đây chính là tôn tử bà từng rất thích, thậm chí có lúc bà còn nghĩ, tiền đồ tương lai của Nhị lang còn tốt hơn Đại lang.
Ha hả, nay thật đúng là tự đánh vào mặt mình, hiện tại cũng không phải là có tiền đồ sao, Nhị lang có thể làm được chuyện này, cả Đại Chu sợ rằng không tìm ra mấy người.
Sắc mặt Lão phu nhân xanh mét, ngó chừng La Nhị lang quỳ trên mặt đất “Nhị lang, chuyện này là thật?”
La Nhị lang ngẩng đầu, thấy ánh mắt của mọi người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-sinh-mot-doi/1298268/chuong-467.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.