Edit: Yen Nguyen
Beta: Sakura
“Mạch thượng hoa khai, khả hoãn hoãn quy hĩ”
Chuyện kể là Ngô Việt Vương và Vương phi tình cảm mặn nồng, có lần Vương Phi về nhà mẹ thăm họ hàng, lâu quá không về, Ngô Việt Vương viết thư nói “Mạch thượng hoa khai, khả hoãn hoãn quy hĩ”, dịch ra là “Hoa trên đường đã nở, nàng có thể vừa ngắm cảnh vừa thong thả quay về”. Tuy viết là thong thả nhưng ý là ở chữ “về”, tuy rằng là “từ từ” nhưng lại dịu dàng hối thúc Vương phi trở về bên ông, diễn tả nỗi nhớ nhung của chồng đối với vợ. Nghe nói Vương phi nhận được thư, nước mắt tuôn chảy, lập tức trở về Hàng Châu.(nguồn – st)
La Thiên Trình thúc ngựa mà đến, xuất hiện ở trước mặt Chân Diệu, Chân Diệu đang đỡ eo, chỉ huy hai người Bạch Thược và Thanh Đại làm bánh rán ngọt. Bánh rán xinh xắn vàng óng vớt ra ngoài, bốc hơi nóng, cắn lên một miếng nhân chè đỗ ngọt ngào liền chảy ra, ăn ngon miễn bàn.
Chân Diệu ăn gấp, bỏng đến nước mắt chảy ròng, bóng dáng kia xuất hiện ở trong tầm mắt có chút không rõ, không nhịn được xoa xoa mắt, trên mặt chợt bắn ra ánh sáng vui sướng: “Thế tử ——”
La Thiên Trình bước tới, đưa tay lên lau nước mắt cho nàng, thở dài nói: “Biết nàng nhớ ta, đừng khóc, không phải ta đã tới rồi.”
Chân Diệu......
“Đây là cái gì?”
“Bánh rán.”
“Ta nếm thử một chút.” La Thiên Trình cúi đầu, liền cắn cái bánh đang trong tay Chân Diệu một cái, nhếch mày, vài miếng ăn sạch sẽ một cái bánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-sinh-mot-doi/1298226/chuong-425.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.