Edit: Tuyết Y
Beta: Sakura
“Mấy ngày nay các tướng sĩ đều cực khổ, ta cũng không thể giúp được việc gì, nên làm một bữa ăn cho mọi người vậy.” Chân Diệu cười nói.
Tiêu Mặc Vũ rất hoài nghi nhìn Chân Diệu một cái.
Theo hắn biết, những quý nữ nói là tinh thông trù nghệ kia, thật ra chỉ là vẩy muối thêm chút đường, thậm chí chỉ phụ trách múc thức ăn đã làm xong ra mà thôi. Chuyện đó và chuyện rất nhiều quý nữ thêm mấy mũi kim trên khăn thị nữ đã thêu xong, sau đó lúc tặng người khác thì nói là mình tự làm, tuy phương thức khác nhau nhưng kết quả lại giống.
Về phần danh tiếng trù nghệ bậc thầy của Chân Diệu lưu truyền giữa đám quý nữ ở kinh thành, đương nhiên đừng trông mong một võ tướng ngày thường chưa từng cùng xuất hiện sẽ chú ý.
Mấy ngày nay, những thứ ngon Chân Diệu chọn mua, có non nửa rơi vào bụng Tiêu Mặc Vũ và Phó Tướng, mặc dù hắn lo Chân Diệu chà đạp lương thực, nhưng vẫn miễn cưỡng gật nhẹ đầu, nói với Trì Phó Tướng: “Dẫn Huyện chủ qua đi, cẩn thận đừng để bỏng Huyện chủ.”
“Huyện chủ, mời bên này.” Hiện tại, Trì Phó Tướng gặp Chân Diệu đã thản nhiên hơn nhiều, có điều lúc đi phía sau nàng, cứ không nhịn được mà nhìn Bạch Thược vài lần.
Trên đường Chân Diệu đi tới, không ít binh lính đều ngưng động tác trong tay lại, lặng lẽ dán mắt nhìn nàng.
Đối với vị Huyện chủ thân phận cao quý này, mặc dù bọn họ còn chưa thể nói là thích, nhưng ít nhất cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-sinh-mot-doi/1298208/chuong-407.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.